Đăng trong lê quý đôn, Điển Tâm

PHU QUÂN XẤU XA

Tác giả: Điển Tâm

Hệ liệt: Gia tộc Kim keo kiệt

Edit:ngocquynh520 + minhtrangxx87

Beta: blackcat_1987 + Lãng Khách

Giới thiệu:

Nàng là nha hoàn của Tiền Kim Kim, Chu Tiểu Hồng từ trước đến giờ hết mực trung thành

Khi chủ nhân gặp kẻ ác, tấm lòng nàng làm động lòng cả trời cao

Cho dù hi sinh tính mạng, nàng cũng quyết bảo vệ chủ nhân

Nhưng có ai hiểu được hành động này của nàng lại làm cho kẻ ác giận dữ

Ép nàng phải tự mình xác nhận sự hùng tráng uy vũ của hắn

Nàng vừa xấu hổ, vừa hận

Rồi nàng phát hiện, hắn lại là người mà lâu nay nàng đã trao trái tim mình, đó là

Cảnh Võ.

Trời ạ, đây là ác mộng ư? Người mà nàng yêu mến bấy lâu nay

Lại đang âm mưu giết hại chủ nhân của nàng

Lòng trung thành hay tình yêu, sự lựa chọn buộc nàng lâm vào thế khó xử

Để ngăn cản việc ác của Cảnh Võ, nàng quyết định lấy thân đền đáp, hi vọng có thể cảm hóa được người chồng xấu xa này

link đọc: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=142&t=88563&sid=2c081d9355b87dc7be87dfeeadb6a4e7

Đăng trong word-sieunhannu, Điển Tâm

XUÂN MÃN CÀN KHÔN

Tác giả: Điển Tâm

Nhân vật chính: Kiền Qua x Tiền Bối Bối

Bản Convert: Lue_2T

Độ dài: 9 chương

Văn Án:

Tiền Bối Bối đi tới Miêu Cương, là để tìm kiếm Cổ Vương trong truyền thuyết, nàng chuẩn bị lừa gạt lấy được thánh dược, lập tức lòng bàn chân đã muốn bôi dầu bỏ chạy, trở lại kinh thành chuộc tội.

Thuê một man tử dẫn đường, dọc theo đường đi nàng làm đủ chuyện đáng xấu hổ, cộng thêm lầm bầm lầu bầu, chuyện có thể nói hay không thể nói, toàn bộ đều cung khai, đang ở nàng bá đạo cuồng thiêu đốt, sắp lừa trái tim của nàng, nàng mới rõ ràng phát hiện, người nam nhân trước mắt này chính là…

Trời ạ, người nào nói cho nàng biết, gần đây có vách đá ở chỗ nào, nàng xấu hổ đến mức muốn đi nhảy núi tự vẫn, cũng không còn mặt mũi gặp ai nữa!

Kiền Qua thống ngự Miêu Cương, nắm giữ quyền sanh sát hai tộc, mọi người kính sợ quyền thế của hắn, càng sợ hãi hắn tàn khốc máu lạnh, mà nữ nhân Hán tộc mỹ lệ này lỗ mãng, cư nhiên sau khi “lợi dụng” xong, liền định quay đầu rời đi.

Như vậy sao được!?

Hắn đã quyết định quyết tâm, muốn cả đời giữ nàng ở bên người…

link đọc: https://sieunhanu.wordpress.com/xuan-man-can-khon-di%E1%BB%83n-tam/

Đăng trong word-langngoccac, Điển Tâm

TỀ GIA CHI BẢO

Tác giả: Điển Tâm

Convert: meoconlunar (TTV)

Edit:Ngọc Nhi

Nhân vật chính: Tề Nghiêm – Tiền Bảo Bảo

Văn án:

Cuộc sống hôn nhân thần tiên cũng có lúc gặp phải nguy cơ? Khi thân thể yếu ớt của Tiền Bảo Bảo tỉnh lại, nàng dùng trăm phương ngàn kế dụ hoặc Tề Nghiêm. Nhưng bất qúa phu quân của nàng ý chí thật kinh người,mặc cho nàng thoát y bồi rượu, thêm khiêu vũ, vẫn như cũ không chịu “Đi vào khuôn khổ”. Nàng đành phải cứng rắn mặt dày dùng tới xuân dược, rốt cục mới đắc thủ. Vì để tránh né sự tức giận của phu quân, nàng vội vàng chạy trốn, chạy về nhà mẹ đẻ, tìm kiếm tỷ muội trợ giúp….

Hắn là phú thương giàu có nhất nước, được dân buôn bán phương Bắc giơ ngón tay cái khen ngợi. Mà hắn đời này thống hận nhất chính là cùng giao tiếp với đám tỷ muội kia của thê tử. Vì tìm ái thê trốn về nhà mẹ đẻ mà hắn căn bản không còn có lựa chọn nào khác.

Nhưng các nữ nhân đáng giận này lại lần nữa làm cho hắn tìm sai manh mối. Phẫn nộ không thôi, hắn hao tổn hết tâm lực, vượt muôn vàn khó khăn để tìm kiều thê, không ngờ phát hiện ra có sự việc thật to “Kinh Hỉ” đang đợi hắn

link đọc: https://langngoccac.wordpress.com/truy%e1%bb%87n-hoan/truy%e1%bb%87n-c%e1%bb%95-d%e1%ba%a1i/truy%e1%bb%87n-hi%e1%bb%87n-d%e1%ba%a1i/

Đăng trong word-nguyetbangcac, Điển Tâm

THẦN TÀI THÊ

Tác giả: Điển Tâm

Nguồn : Tàng thư viện

Người edit : Nhu Nhi

Văn án:

Bảo Bảo là Tứ cô nương của Tiền phủ ở kinh thành, người trong phủ yêu nàng, sủng nàng, toàn đem nàng ủ ở trong lòng bàn tay che chở, nhưng, nam nhân đáng sợ như vậy, đúng là vị hôn phu của nàng!?

Lần đầu gặp mặt, hắn lấy dao nhỏ, bá đạo cắt đi một đoạn tóc của nàng, trước mặt cha mẹ hai nhà , tuyên cáo nàng cùng hắn đính ước.

Từ nay về sau , chỉ cần người khác nhắc tới hắn, nàng liền co rúm lại không thôi. Cọc hôn sự này trốn đều trốn không xong, bản thân sớm hay muộn cũng phải gả cho hắn……

Nhưng là, nàng thực sự dũng khí cùng nam nhân cao lớn nghiêm khắc này ở cùng cả đời sao? Nàng rất sợ hắn !

Tề Nghiêm là người đứng đầu trong giới thương nhân phương bắc, cổ tay cao siêu, sửa dở thành hay, hắn tài phú cùng quyền thế làm người ta nói chuyện say sưa, nhưng hấp dẫn người đời nhất, chính là vị hôn thê mang mệnh phú quý của hắn kia. Đến tột cùng, hắn chọn nàng làm vợ, là vì nàng có khả năng mang đến tài phú, hay do bản thân của nàng ?

link đọc: https://nguyetbangcac.wordpress.com/truy%E1%BB%87n-hoan/th%E1%BA%A7n-tai-the/

Đăng trong word-myngocdiepsontrang, Điển Tâm

KIM NGỌC MÃN ĐƯỜNG

Tác giả : Điển Tâm

Editor: Nguyệt Dạ Bách Diệp

Văn án:

Nữ nhân đáng yêu này!
Tiền Kim Kim là trưởng nữ của Tiền phủ ở kinh thành, ngày thường khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp như hoa
Cái khó là nàng rất thông minh, biết sửa dở thành hay mà buôn bán kinh doanh.
Chính là 10 năm trước vì bị hắn cướp mất nụ hôn đầu mà về sau mỗi lần gặp hắn mà mọi sự tao nhã cũng bình tĩnh của nàng biến đi đâu mất, một chút cũng không còn.

Chẳng những coi hắn như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt mà còn đối với hắn sinh ý, phá hư hắn mưu kế quyết tâm dắt mũi hắn mà đi.
Cùng nàng đấu trí đến loạn nháo kinh thành chính là lạc thú lớn nhất của hắn kiếp này.
Bất quá mà nói nếu có thể lấy được vị địch thủ xinh đẹp này về  nhà thì cho dù muốn hắn về sau theo gót nàng cũng được a!

Nam nhân đáng ghét này!
Nghiêm Diệu Ngọc là thiếu chủ của Nghiêm phủ ở kinh thành, tài phú kinh người, cao lớn tuấn lãng.
Chỉ có nàng biết rỗ bộ dáng khiêm tốn, lễ độ kia tất cả đều là giả dối.

Cái tên nam nhân được mọi người kính trọng cùng ngưỡng mộ kia căn bản mười phần mười là ngụy quân tử! Mặt ngoài thì lời hay ý đẹp nhưng bên trong lại chỉ đạo chuyện xấu. Có thể gây ra cái chuyện tình ác liệt kia mà khôgn đỏ mặt hay thở dốc.
Chẳng những uy hiếp nàng, trêu đùa nàng , khi dễ nàng, bày thiên la địa võng xoay nàng như xoay dế. Thậm chí còn ở trước mặt bàn dân thiên hạ trong kinh thành, nói nàng chỉ đáng giá có một đồng?!

Hừ! Mọi người cứ chờ xem, Tiền Kim Kim nàng nếu đấu không thắng hắn.
Đời này sẽ mang họ của hắn!

link đọc: https://myngocdiepsontrai.wordpress.com/ngon-tinh-hoan/c%e1%bb%95-trang/kim-ng%e1%bb%8dc-man-d%c6%b0%e1%bb%9dng/

Đăng trong Điển Tâm

HOA KHAI PHÚ QUÝ

Tác giả: Điển Tâm

Editor: Nguyệt Dạ Mộng Ngọc

Văn án:

Tiền phủ Tam cô nương ngày thường xinh đẹp, quyến rũ, nhanh nhẹn, dũng mãnh,

Nàng nuôi trồng mẫu đơn, tự mình chăm sóc, thổ phỉ cũng muốn e ngại nàng ba phần.

Chính là, người này nhìn bề ngoài có vẻ trói gà không chặt, chẳng những đoạt được trường tiên của nàng, còn khắp nơi cùng nàng đối nghịch!

Nàng giận dữ, hạ mê dược, đem hắn bắt vào phủ hảo hảo xử lý

Làm sao dự đoán được, nam nhân này lại là khách quý của đại tỉ?!

Càng tệ hơn là, đại tỉ vì cứu lại cơ nghiệp, hạ lệnh muốn nàng nhận tội, hầu hạ nam nhân đáng giận này ba tháng……

Vì cùng Tiền phủ giao dịch, xe ngựa Hải Đông Thanh từ Tây Vực đi vào kinh thành,

Hắn nắm giữ thương đội bí hiểm ,lớn nhất biên cương

Cặp mắt kia lạnh như băng, sáng như lục ngọc, so với đao kiếm càng làm người ta khiếp đảm

Tiền Châu Châu lại lần nữa khảo nghiệm bình tĩnh của hắn, làm cho hắn cuồng nộ không thôi.

Xem ra, tiểu nữ nhân xinh đẹp này còn không biết,

Chọc giận hắn là phi thường phi thường sang quý……

link đọc: https://myngocdiepsontrai.wordpress.com/ngon-tinh-hoan/c%e1%bb%95-trang/hoa-khai-phu-quy-di%e1%bb%83n-tam/

Đăng trong word-phyreshasa, word-yuyumi106, Điển Tâm

NGỦ NGỦ BÌNH AN

Tác giả: Điển Tâm

Nhân vật chính : Tiền Ngân Ngân x Nam Cung Viễn

Hệ liệt : Gia tộc keo kiệt

Convert : meoconlunar bên tangthuvien

Edit: yuyumi (yuyumi106.wordpress.com) chương 1 – 6 ; phyreshasa.wordpress.com chương 7 – 10

Văn án

Nguyên lai, ngủ nhiều lắm cũng là xảy ra vấn đề!??

Vừa cảm giác tỉnh lại, kinh thành Tiền phủ nhị cô nương, nhưng lại thành Giang Nam thủ phủ Nam Cung gia thiếu phu nhân.??

Tiền Ngân Ngân chẳng những được đến mọi người che chở sủng ái,?? Còn không duyên cớ vô cớ hơn cái tuấn nhã phi phàm tân hôn vị hôn phu.??

Ai a, này khả không xong!?? Này thủy chung bí hiểm Nam Cung Viễn thú sai lầm rồi thê tử;??

Nàng còn lại là ngủ sai lầm rồi giường, ở bên cạnh hắn ngủ vài đêm……

link chương 1 – 6: https://yuyumi106.wordpress.com/c%E1%BB%95-trang/c%E1%BB%95-d%E1%BA%A1i/ng%E1%BB%A7-ng%E1%BB%A7-binh-an-2/

link chương 6 – 10: https://phyreshasa.wordpress.com/ngu%cc%89-ngu%cc%89-binh-an/

Đăng trong word-kogetsu, Điển Tâm

HỌA MI

Tác giả: Điển Tâm

Độ dài : 12 chương + kết thúc

Thể loại : cổ đại, ngôn tình, HE

Converter: amerlia -TTV

Nhân vật chính : Họa Mi x Hạ Hầu Dần

Văn án

Đầu  thu năm đó,

Họa Mi gả đến Hạ Hầu Gia ở Phượng Thành, trở thành thê tử của Hạ Hầu Dần,

Nàng xuất giá mang theo một nhành mai, cũng là từ phương nam mà đến,

Theo quê hương của nàng, đi vào nhà của hắn, từ nay về sau lạc địa sinh căn.

Tám năm hấp thụ ánh sáng, cành hoa mai đó, dưới sự  che chở trân sủng của hắn, hàng năm đều nở rộ.

Sự ôn nhu của nàng, tâm tư tốt đẹp của nàng, toàn bộ đều hướng về một mình hắn.

Năm nay rét đậm,

Nụ hoa mai chưa kịp nở, hắn đã đem trái tim  dành cho nữ nhân khác,

Che chở cùng trân sủng, không còn thuộc về nàng,

Tám năm ân ái vợ chồng, thế nhưng đổi lấy chính là một phong giấy hưu thư,

Nàng chỉ có thể bẻ một cành mai, rời đi mai viên này,

Cũng là rời đi nam nhân đã tổn thương nàng quá sâu quá nặng. . . . . .

trích đoạn yêu thích:

Đại tuyết bay tán loạn.

Họa Mi gần như là chạy trốn quay về Mai viên.

Lúc rời đi đại sảnh thì nàng đã tỉnh ngộ. Nàng không thể tiếp tục ở lại chỗ này.

Nàng phải đi.

Bất luận là đi đến nơi nào, nàng chỉ cầu có thể rời đi Hạ Hầu gia. Nàng cuối cùng vẫn không thể chấp nhận cùng bọn họ sống dưới một mái hiên, hết lần này đến lần khác nhìn bọn họ mỉm cười với nhau, nhìn chăm chú. . . . . .

Nàng dùng hai tay run rẩy chống lên bàn, đầu gục xuống, lệ trong mắt gần như rơi xuống.

Bỗng dưng có tiếng bước chân vang lên, trong chốc lát, cửa gỗ bị đẩy ra. Họa Mi ngẩng đầu lên thấy Hạ Hầu Dần.

Đây là lần đầu tiên hắn bước vào gian phòng này sau Đông chí.

Trên khuôn mặt quen thuộc tồn tại loại biểu cảm mà nàng không hề biết. Đôi đen u ám, âm trầm nhìn chăm chú vào nàng, vẻ mặt phẫn nộ, trong mắt hiện lên loại cảm xúc kịch liệt hơn so với phẫn nộ.

“Ngươi làm nàng bị thương.” Hắn vừa mở miệng là trách cứ.

“Nếu ta thật tình muốn thương tổn nàng, sẽ không biến thành ngay cả chính mình cũng toàn thân ướt đẫm.” Nàng trang bị lại chính mình, trấn định cảm xúc, lãnh đạm trả lời.

Hắn nheo lại hai mắt nhìn nàng một lúc lâu, mới nói: “Được, ngươi có thừa nhận hay không đều không sao cả.”

Nàng thẳng vai, đứng thẳng lên, nhìn trực tiếp vào ánh mắt hắn, cố gắng không bị lời nói ám chỉ đâm bị thương. “Chàng bỏ lại khách khứa cùng tiểu thiếp yêu thương để đuổit heo trách cứ ta?”

“Không.” Hắn chậm rãi trả lời.”Ta có việc cùng ngươi nói.”

“Chuyện gì?”

Hắn nhìn nàng, gằn từng tiếng, rõ ràng mà chậm rãi tuyên bố.

“Nàng đã có thai.”

Có thai? !

Đổng Khiết có thai? !

Một trận choáng váng hoa mắt đánh úp lại, Họa Mi chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, gần như muốn quật ngã nàng.

Đổng Khiết vào phủ đến nay, bất quá mới hơn ba tháng, bọn họ là vào thời điểm nào . . .  Hắn. . . .

“Không, chàng không phải là người như thế. .. .” Nàng yếu ớt lắc đầu, cho dù sự thật xảy ra trước mắt nhưng vẫn khó có thể tin.

Hắn đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích nhìn nàng.

“Ta là.”

“Như vậy, tám năm nay tính là cái gì?” Tám năm vợ chồng ân ái, hóa ra lại không hơn một người thiếp mới vào phủ hơn ba tháng.

Chẳng lẽ thật sự ứng nghiệm câu nói “Hiện chỉ thấy người mới cười, có ai nhìn thấy cũ nhân khóc?” ?

Hai mắt Hạ Hầu Dần càng trở âm u không đáy.

“Ta không phải là không cho ngươi cơ hội.” Hắn nhìn thẳng nàng. “Ta cũng đã đợi tám năm.”

Nàng lảo đảo sắp ngã, toàn thân run lên .

Hắn còn nói thêm: “Hương khói của Hạ Hầu gia không thể kết thúc trên tay ta.”

“Cho nên chàng không thể có lỗi với Hạ Hầu gia nhưng lại có thể thực xin lỗi ta.”

Hắn trả lời như đinh đóng cột.

“Đúng.”

Hay tay gầy yếu đặt trên mặt bàn mau chóng nắm thành nắm đấm, siết chặt hoa văn trên vải trang trí. Hắn lại còn không buông tha nàng, tiếp tục nói: “Ta đã quyết định, muốn nâng nàng lên thành chính thất.”

Nàng hít sâu một hơi. “Ta đây thì sao? Chàng tính an bài như thế nào?”

Hạ Hầu Dần nhìn nàng, sau đó đưa tay vào trong tay áo lấy ra một phong thơ, trên đó là chữ viết sắc sảo, mạnh mẽ của hắn, có hai chữ “ Hưu thư ”

Hắn muốn đuổi nàng? !

Khó trách, trước lúc yến hội hắn muốn nàng đem tất cả việc thương sự dạy cho Đổng Khiết, hơn nữa, các sự việc, từng cái từng cái một trong tay nàng dần dần bị lấy đi, khiến cho vị trí của nàng trong Hạ Hầu gia trở nên không có gì quan trọng.

Hắn là thương nhân rất giỏi, chẳng những mọi chuyện chu toàn, mà ngay cả hưu thê cũng đều thận trọng, tỉ mỉ cân nhắc lập kế hoạch.

Bây giờ, cho dù hắn hưu nàng cũng sẽ gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Hạ Hầu gia.

Nàng nên sớm nghĩ ra. Hết thảy rõ ràng như vậy, mà nàng lại mù quáng đến thế, nguyện ý tin nghe theo mỗi lời nói, mỗi lý do của hắn

Tất cả cảm xúc đều chết lặng. Họa Mi nhìn phong hưu thư kia, không có rơi lệ, không khóc nháo, ngược lại càng bình tĩnh lạ thường.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Hầu Dần, không đưa tay ra nhận.

“Đọc đi.” Nàng yêu cầu. “Ta muốn nghe chính miệng chàng đọc lên.”

Hắn sắc mặt không đổi, rút ra hưu thư, mở ra trước mặt, sau đó tiếng nói từng ôn nhu quan tâm, từng ngẫu nhiên nhắc nhở nàng, nhớ mặc thêm y phục, phải ăn nhiều hơn, đừng để bị lạnh, bị đói vang lên, gằn từng tiếng đọc nội dung phong hưu thư.

“Liễu thị Họa Mi gả nhập Hạ Hầu gia nhiều năm, chưa từng có con, nay lấy hưu thư này làm chứng, từ nay về sau đoạn tuyệt danh phận phu thê, ngày sau nam hôn nữ gả đều không liên quan. Người lập thư, Hạ Hầu Dần.” Đọc xong, hắn dùng bàn tay từng vì nàng cài trâm chải tóc đưa ra phong hưu thư.

Phía trên hưu thư đã sớm có dấu điểm chỉ của hắn.

Nàng nhìn phong hưu thư kia, đứng chết lặng thật lâu.

Dù là trong mộng cũng không thể tưởng được, tám năm vợ chồng ân ái, đổi lấy chỉ là một trang giấy hưu thư?

Nàng nghĩ là chính mình hiểu hiểu rõ nam nhân này.

Nàng nghĩ là bọn họ tâm tâm tương liên.

Nàng nghĩ là suốt cả cuộc đời này sẽ cùng hắn sống chết bên nhau.

Nàng nghĩ là. . . . . . Nàng nghĩ là. . . . . . Nàng nghĩ là. . . . . . Nàng nghĩ là. . . . . .

Ngay từ lúc đầu, tất cả đều là do nàng “nghĩ là”.

Là nàng gieo gió gặt bảo, dẫn thiếp vào nhà, oán trách được ai?

“Được.” Nàng tiếp nhận hưu thư, cố nén lệ trong mắt, thậm chí còn mỉm cười. “Được lắm.” Nàng lập lại, cẩn thận gấp hưu thư lại rồi mới lấy từ trong tay áo ra một chuỗi chìa khóa chưa từng rời khỏi người nàng

“Đây là chìa khóa lầu các của Hạ Hầu gia,” nàng nhìn hắn, đem chìa khóa đặt trên bàn. “ Trả lại ngươi.”

Hạ Hầu Dần lạnh lùng nghiêm mặt xuất ra một xấp ngân phiếu cùng với vé tàu, đặt lên trên bàn. Hắn không lấy chìa khóa mà xoay người sang chỗ khác, không hề nhìn nàng, âm điệu lạnh lùng như băng.

“Trong này là một vạn lượng ngân phiếu cùng với vé tàu, ngươi cầm lấy tất cả rồi đêm nay ra đi đi!” Hắn đưa lưng về phía nàng, âm điệu giá buốt hơn gió.”Ta không hy vọng ngươi tiếp tục ở lại đây, tránh lại làm cho nàng bị thương.”

“Đừng lo lắng, ta đi ngay.” Họa Mi ngẩng đầu nhìn bong dáng hắn một lần cuối. “Vé tàu ta cầm đi, nhưng tất cả ngân phiếu ngươi đều giữ lại đi!” Nàng cầm hưu thư cùng với vé tàu, cái gì cũng không lấy, xoay người liền đi ra ngoài.

Mai trong vườn, từng gốc  hoa mai quý báu tất cả đều đứng yên.

Nàng đi đến một gốc cây hoa mai, bẻ một cành mai. Năm đó khi gả đến Hạ Hầu gia, nàng mang theo cành mai này mà đến, nay nàng phải rời khỏi, cũng muốn đem một cành mai cùng nhau rời đi.

Bông tuyết từng trận từng trận rơi xuống, nàng bước qua tuyết đọng, tránh đi đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, theo lối nhỏ hướng cổng chính đi đến. Mới đi đến trước cửa, quản sự đã đuổi kịp.

Trên tay lão nhân cầm một chiếc ô, cùng áo khoác ngoài mùa đông của nàng.

“Phu nhân!” Quản sự gọi, trên gương mặt đầy nếp nhăn có vài giọt nước mắt.”Phu nhân, để cho ta. . . . . . để cho ta…Cho phép ta đưa người ra khỏi thành!”

“Không cần.”

“Phu nhân…”

Nàng cười tự giễu.”Ta đã không còn là phu nhân.”

“Không, phu nhân vĩnh viễn là phu nhân.” Quản sự kiên trì, cố chấp muốn thay nàng phủ thêm áo ngoài. “Bên ngoài tuyết rơi, ngài không cho ta đưa đi, ít nhất mặc thêm áo ngoài vào.”

Họa Mi cười nhẹ không cự tuyệt, phủ thêm áo ngoài rồi lại muốn bước đi.

“Phu nhân,” lão nhân lại gọi, những giọt lệ già nua rơi xuống. “Ô cũng cầm đi!”

“Không cần.” Nàng lắc đầu, đối với lão nhân mỉm cười.”Quản sự, từ nay về sau phải bảo trọng.” Nói xong, nàng liền bước vào giữa bão tuyết mờ mịt.

Từng trận lại từng trận tuyết rơi xuống.

Gần cuối năm, trời lại sắp vào đêm, đại tuyết làm cho người đi đường vội chạy trốn từ trước. Trên đường lớn chỉ có nàng một người lẻ loi độc hành, dấu chân nho nhỏ hiện lên trên tuyết rất rõ ràng.

Trong thành, gió tuyết tung bay nơi phía chân trời.

Lòng nàng sầu muộn đau đớn.

Trái tim thật sự có thể vỡ nát rĩ máu sao?

Bông tuyết hạ xuống, dần dần bao trùm dấu chân, nàng nhìn thẳng phía trước, càng đi càng xa, bóng dáng càng lúc càng nhỏ, không một lần quay đầu lại.

Bóng dáng của nàng cuối cùng cũng biến mất giữa đại tuyết mờ mịt

Link: https://kogetsu.wordpress.com/h%E1%BB%8Da-mi/